Mấy người chúng tôi đều phát ngốc, lại nhìn ông bác sĩ, nhìn thấy người kia thần sắc thản nhiên, bộ quần áo đen kia vẫn trùm lên đầu Diệp Tường Phi, ông ta cũng không để ý tới chuyện này, nhìn thời gian rồi nói.

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khoảng năm phút đồng hồ người bệnh đại khái là có thể tỉnh.

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, năm phút đồng hồ liền tỉnh? Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng đi, cái này tính là cái phương pháp gì đây? A Long đi qua thử thăm dò thọc vài cái vào người Diệp Tường Phi, sau đó thật cẩn thận như thế nào giống như không thở nữa.

Ai cũng không thèm phản ứng tới cậu ta, ông bác sĩ còn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, vì thế thời gian cứ chậm chạp trôi qua từng tí một, ước chừng cũng khoảng bốn năm phút đồng hồ. Ông bác sĩ đứng lên, tùy tay lột bỏ bộ quần áo kia xuống, dùng sức hô một câu bên lỗ tai Diệp Tường Phi.

- Trời đã sáng, dậy đi học nào!

Nói cũng kỳ quái, theo một tiếng hô của ông ta, cả người Diệp Tường Phi bỗng nhiên giật mình một cái, sau đó chậm rãi mở mắt……

Không thể tin được chiêu này thật đúng là linh, ông bác sĩ thấy cậu ta tỉnh lại, tiến lên quan sát một chút, hỏi cậu.

- Em có nhớ vừa rồi em đã làm những việc gì hay không?

Diệp Tường Phi liếc mắt nhìn, tinh thần có hơi chút phát ngốc, nửa ngày mới phản ứng lại, trả lời.

- Em nhớ là buổi sáng có chút không thoải mái, liền ở trong phòng ngủ ngủ, sau đó liền không biết như thế nào lại đi đến nơi này……

Ông bác sĩ lại hỏi.

- Vậy em không nằm mơ thấy điều gì kỳ quái hay sao? Nghĩ thật kỹ lại thử xem.

- Giấc mơ kỳ quái sao……

Diệp Tường Phi ngốc ngốc nhìn trần nhà, bỗng nhiên nói.

- Em nhớ ra rồi, thật đúng là có nằm mơ thấy chuyện kỳ quái, giống như em mơ mơ màng màng đi loạn khắp nơi, lại khóc lại kêu, buồn cười là có rất nhiều người vây quanh em xem náo nhiệt, hình như còn có người đánh em một cái…

Nói xong hình như cậu ta nhớ tới gì đó, xoa xoa cằm nói.

- Bây giờ cằm em còn đang cảm thấy đau đây này.

Chúng tôi ai cũng không hé răng, ông bác sĩ lại như là nhẹ nhàng thở ra một hơi, gật gật đầu nói.

- Vậy là tốt rồi, tôi nói cho em biết, em đây là ngủ nhiều quá gây ra rối loạn tâm thần, thuộc về một loại thần kinh hỗn loạn tuy rằng còn chưa tới trình độ mất hồn, nhưng cũng thực nghiêm trọng, có phải gần đây em thường xuyên cảm thấy ảo giác, còn có những vọng tưởng không thể nào hiểu được hay không?

Diệp Tường Phi ngơ ngác gật đầu, ông bác sĩ nói.

- Đúng rồi đó, tôi lấy cho em mấy ngày an thần bổ não, sau khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ, cố gắng giao tiếp nhiều hơn với đồng học, hoặc là đi ra ngoài giải sầu, nếu không nói ra thì tình huống như em rất dễ phát triển thành bệnh tinh thần đấy, người trẻ tuổi phải tin tưởng vào khoa học.

Nhìn ông bác sĩ xoay người đi lấy thuốc, tôi không khỏi mơ hồ, ông ta vừa mới làm chuyện mê tín xong lại nói chuyện khoa học, rốt cuộc là ý gì đây?

Ông ta cầm hai bình thuốc đưa tới, lại dặn dò một lần những việc cần chú ý, liền phất tay nói không có việc gì, đều trở về đi.

Diệp Tường Phi si si ngốc ngốc, đến bây giờ cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc chính mình đã xảy ra cái gì, Dương Thần cùng A Long đi lên hỗ trợ, mang theo cậu ta đi về nghỉ ngơi trước, mà tôi cùng Thiệu Bồi Nhất lại không hẹn mà cùng ở lại.

Ông bác sĩ nhìn chúng tôi, buồn bực mà nói.

- Các em cũng có bệnh hả?

Thiệu Bồi Nhất nhếch miệng cười cười.

- Chúng em không có bệnh, chỉ là chúng em muốn biết, vừa rồi người nọ rốt cuộc bị bệnh gì?

Tôi bổ sung nói.

- Còn có thêm chiêu đồ đen trùm đầu của thầy nữa, là bí pháp ở đâu truyền tới vậy?

Ông bác sĩ nhìn chúng tôi, bỗng nhiên cười.

- Nhìn không ra được các cậu còn khá tò mò, sợ là trong nhà cũng làm nghề này đi? Nhưng mấy chiêu này của tôi cũng không có gì, thuần túy là phương thuốc cổ truyền trong dân gian, cũng là từ người khác nghe tới, nếu các cậu muốn biết, tôi cũng có thể nói cho các cậu nghe.

Thật ra ông ta cũng không dấu diếm, lại thật sự nói với chúng tôi biện pháp này. Đó chính là, khi có người không xác định được là có phải mất hồn hay không, hơn nữa thời điểm hôn mê bất tỉnh, phải đem người nhốt ở một chỗ phong bế an tĩnh, sau đó tìm một bộ đồ đen của chính người đó, trùm đầu người đó lại, để cho trong tiềm thức người đó cảm thấy trời tối, nên nghỉ ngơi, hồn phách liền sẽ yên ổn lại, hoạt động thần kinh cũng sẽ có xu hướng vững vàng hơn, qua vài phút sau đó, lại kêu gọi người đó mấy câu, nếu là thân nhân kêu thì sẽ có hiệu quả tốt hơn, như vậy thông thường là có thể chậm rãi tỉnh lại.

Đương nhiên đây là ở trong tình huống hồn phách thác loạn, nhưng nếu là thật sự đã bị mất hồn, vậy không dùng được.

Ông ta nói như có thật, nhưng mà tôi nghe như thế nào đi nữa thì cũng có cảm giác chuyện này giống như đang đùa vậy, không đơn giản như vậy chứ? Dùng bộ đồ đen trùm đầu lại, là có thể có tác dụng an hồn? Tôi có điểm không tin.

Thực hiển nhiên, Thiệu Bồi Nhất cũng không tin, nhưng cũng không thể phản bác lại cái gì, phương pháp cổ quái dân gian vốn dĩ ùn ùn không dứt, ai lại biết thứ này rốt cuộc là thật hay là giả đâu chứ?

Lão nhân cuối cùng nói câu làm chúng tôi đều không thể nào nói được nữa, ông ta nói, đây là khoa học.

Những lời này của ông ta khiến tôi lâm vào trầm ngâm, rốt cuộc cái gì là mê tín, cái gì là khoa học? Tôi tin tưởng rất nhiều người đều muốn biết, thậm chí có người cả đời đều không hiểu được, nhưng muốn tôi nói, thật ra tôi cảm thấy, chỉ cần là giải thích mê tín hợp lý, có thể gọi là khoa học, mà những người đó còn không giải thích được thì phải chấp nhận điều đó là mê tín.

Không ai có thể chân chính nhìn thấu thế giới này.

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất quay lại ký túc xá, thương lượng một chút chuyện này, cuối cùng nhất trí cho rằng, mặt tường kia khẳng định có vấn đề.

Nhưng mà cái này coi như không có giá trị gì hết, hiện tại ai cũng biết mặt tường kia có vấn đề, nhưng đến tột cùng là cái vấn đề gì cơ chứ? Trong tường có xác người, hay là oan hồn quấy phá, hay là trong lúc vô ý chính hắn bị quỷ ám?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn phá giải vấn đề này, xem ra cần thiết là phải đem mặt tường kia đào ra. Chỉ là cái ý nghĩ này không thể nào thực hiện được, đây là kí túc xá cho học sinh của trường, ai dám đào tường?

Nhưng mà tôi dám.

Bất quá, đào tường cũng cần phải có sách lược, hai chúng tôi nghiên cứu một trận, quyết định cùng đi tới phòng 315, trước nhìn xem tình huống, sau đó lại theo chân bọn họ thương lượng một chút, xem có thể không kinh động nhân viên quản lý cùng các giáo viên nhà trường, đem đào mặt tường kia lên, cùng nhau nhìn thử xem, trong chỗ đó có cái huyền cơ gì.

Vì thế chúng tôi liền cùng nhau chạy đến phòng 315 tìm manh mối, kết quả không nghĩ tới, vừa mới đi đến cửa phòng 315, tôi liền phát hiện một vấn đề.

Bên cạnh phòng 315, vừa vặn chính là WC.

Vấn đề này lúc trước cư nhiên không chú ý, tôi tức khắc tỉnh táo tinh thần, vì thế chạy đến trong WC, thăm dò địa hình một phen, lại chạy ra phòng 315 nhìn thử một chút, cuối cùng kết quả nghiên cứu cho thấy, mặt tường WC cách vách này vừa vặn chính là giường Diệp Tường Phi.

Tôi lập tức như hiểu ra cái gì đó, quay đầu nhìn Thiệu Bồi Nhất, tôi nhớ rõ, lúc trước đây cậu ta có từng nói qua trong WC này có quỷ.

Thiệu Bồi Nhất thấy tôi nhìn, tự nhiên cũng hiểu ý tôi muốn nói là gì, cậu ta lắc lắc đầu nói, việc này không thể trách cái tên quỷ nhỏ kia, đứa bé kia rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ hù dọa người, càng không thể có thể làm ra loại chuyện như thế này.

Tôi không khỏi buồn cười, hỏi cậu ta, cậu nói giống như rất quen thuộc với nó vậy, làm sao cậu biết được tên quỷ nhỏ kia sẽ không làm ra mấy chuyện như thế này? Hiện tại thực rõ ràng Diệp Tường Phi chính là bị đồ vật bên WC kia dọa, mà trong này WC chỉ có một cái tên quỷ nhỏ kia, cậu nói không phải nó, như vậy là ai?

Thiệu Bồi Nhất vẫn là lắc đầu, nói, hiện tại tên quỷ nhỏ kia thành thật đợi ở trong WC, căn bản nó không ở trong vách tường này.

Tôi mở to hai mắt nhìn khắp nơi.

- Nó ở trong WC này? Ở đâu nào, sao tôi không phát hiện.

Thiệu Bồi Nhất duỗi tay chỉ vào một bồn cầu bên cạnh cửa.

- Nó đang trốn ở chỗ này đây, thời điểm chúng ta tiến vào nó đã trốn đi rồi, có khả năng cậu không chú ý tới.

Tôi nhìn cái bồn cầu nhỏ kia, có ý nghĩ muốn đi qua mở ra xem thử, nhưng do dự mãi vẫn là không dám, không phải tôi sợ hãi gặp quỷ, chủ yếu là không nghĩ lưu bóng ma tâm lý cho bản thân mình, nghĩ thử xem khi ngồi trong WC này, ngồi xổm xuống hẳn luôn nha, trong đầu liền nhớ tới nơi này đã từng cất giấu một con quỷ nhỏ, như vậy có bao nhiêu khủng khiếp nha, làm không khéo còn để bản thân mình bị thêm chứng táo bón, như thế đúng thật là không tốt thật.

Do dự một hồi, tôi xì một tiếng xua tay với cậu ta.

- Thôi đi, vẫn là nên đi tới phòng 315 xem thử đi, còn nữa sau này cậu cũng đừng có nói với người ta chuyện trong WC có quỷ nữa, cẩn thận trường học nói cậu bịa đặt sinh sự, làm không tốt còn đuổi học cậu nữa đấy

Thiệu Bồi cười cười.

- Thôi học? Khả năng không lớn đi, hắc hắc, đừng quên, tôi chính là đi cửa sau vào đây đấy.

Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, gia hỏa này thật đúng là đi cửa sau vào trường, hơn nữa vẫn là đi cửa sau của Nam Cung Phi Yến, trường học lập cho cậu ta hẳn một Khoa Lịch Sử riêng, sao có thể bởi vì việc nhỏ này làm cậu ta thôi học được chứ?

Nhưng tôi lại bắt đầu tò mò rồi, trong trường học Nam Cung Phi Yến này lại có bối cảnh như thế nào, chẳng lẽ bởi vì nàng là hồ ly tinh sao?

Tạm thời buông tha vấn đề này, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đi tới phòng 315, vừa vào cửa đã thấy, Diệp Tường Phi gục đầu xuống, ngồi ở trên ghế, những người khác đều vây quanh cậu ta, giống như đang cùng nhau thẩm vấn tội nhân, trong đó một người đang nói chuyện.

- Lão nhị, không phải là các anh em không nói, cậu nhìn ra nhiều chuyện như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào khác nữa, cậu vẫn nên đi đổi một cái phòng ngủ khác đi.

Tôi hơi hơi sửng sốt, như thế nào, bọn họ muốn đuổi cậu ta đi ra ngoài?

 

0.19935 sec| 2430.883 kb